Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • CD4 1200
  • NhaGiuXe1200
  • hinhCu 1200
  • DaiThinhDuong1200

Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Giang Hồ Kỳ Tình Lục - Tân thủ lãnh của Cái Bang [1]

Chớp mắt lại hơn nửa tháng nữa trôi qua, Thanh Vân đạo trưởng và Thanh Hư đạo trưởng phụng mệnh xuống núi, thứ nhất là đem thư lại cho Trí Không đại sư ở chùa Thiếu Lâm, rồi đồng thời dò xét tin tức của bọn Di Lặc giáo, có điều tra xét mãi không có gì, hai người lại trở về Võ Đang đem theo vài chục tên đệ tử xuống núi lần nữa. Có hôm, Dương Thông đang đi hái thuốc với mấy gã đạo sĩ trong núi, núi Võ đang có chừng hơn bốn trăm loại cây thuốc, trong đó có Thiên Ma, Hoàng Thị, Ngũ Long Chi là nổi tiếng nhất, mỗi năm mọi người hái vố số cỏ thuốc đem về, một là để tự dùng, hai là để trị bệnh cho bách tính sống dươi chân núi, Dương Thông ở đó một năm lại nhận thêm được nhiều mặt thuốc và cũng học thêm đưỢc nhiều y thuật từ Thanh Tòng đạo trưởng. Dương Thông cùng mọi người lên núi không lâu sau đó còn chưa tới giữa trưa, thình lình có một gã đạo sĩ chạy lên núi nói với y:

- Dương sư đệ, có người của Cái Bang lại, chưởng môn gọi người tức tốc lại Tử Hà điện.

Dương Thông nghe nói cả mừng, biết là Đoàn Nhị lại đón mình, thế là rốt cuộc mình đã được xuống núi phen này, cả năm nay y ở trên núi toàn là ăn chay, trong bụng đã trống lỗng không còn gì, bây giờ được xuống núi sẽ một phen ăn uống phình bụng. Y không chờ gã đạo sĩ đi trước dẫn đưỜng, thả giỏ thuốc xuống triển khai khinh công nhắm Tử Hà điện chạy như bay về, vào đại điện rồi, chỉ thấy Thanh Tòng đạo trưởng đang tiếp chuyện với hai người ăn mặc theo kiểu Cái Bang, một người mặt mày hồng hào như táo, tóc mai hai bên bạc phếch ánh mắt hòa ái thân cận tuổi tác chừng hơn năm mươi, Dương Thông nhìn xa xa đã nhận ra lão chính là chấp pháp trưởng lão của Cai Bang, Giản trưởng lão, còn người kia thì mặtma'y vàng khè cặp mắt loang loáng tinh quang sáng rực tuổi tác độ chừng sáu mươi, thái dương huyệt gồ cao chính là truyền công trưởng lão của Cái Bang, Lỗ trưởng lão, sau lưng hai người còn có mười mấy gã đệ tử Cái Bang đứng hầu.

Dương Thông thấy hai người đó như thấy thân thích ruột thịt không bằng, biết là Đoàn Nhị phái hai người lại đón mình xuống núi, vừa sung sướng lại vừa khích động, y chạy bon bon vào đại điện lớn tiếng gọi:

- Giản trưởng lão, Lỗ trưởng lão, lâu ngày không gặp quá, huynh đệ nhớ muốn chết luôn!

Ba người kia nghe tiếng chân rồi tiếng gọi của Dương Thông đều quay đầu lại nhìn, Giản trưởng lão và Lỗ trưởng lão thấy Dương Thông chạy vào đại điện bèn nhất tề đứng thẳng người dậy, Dương Thông vội vàng mở miệng hỏi:

- Giản trưởng lão, Lỗ trưởng lão, sư phụ tôi đâu ? Có phải sư phụ phái hai ngài lại đón tôi xuống núi không ?

Giản trưởng lão và Lỗ trưởng lão không trả lời vào câu hỏi của y, hai người cùng cung kính khom người đặt bàn tay trái lên vai hướng về Dương Thông làm lễ và hô lên:

- Thuộc hạ tham kiến bang chủ.

Mười mấy gã đệ tử Cái Bang đứng sau lưng hai người cùng bước tới khom người xuống tham bái Dương Thông theo hai lão, Dương Thông giật bắn mình, y thấy mọi người cử động lạ lùng bất giác cảm giác tới một chuyện gì không hay, lúc bấy giờ y mới phát hiện ra mười mấy gã đệ tử Cái Bang có cả đà chủ phân đà tây bắc Liễu Thiết Sinh, phân đà tây nam Trần Đại Niên, còn có Diệu Thủ Độc Cái Tống Thanh, Dương Thông thấy mọi người thình lình đều ở cả nơi đây trong lòng cảm thấy một chuyện kinh khủng vội vàng hỏi tới:

- Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão, Liễu đà chủ, Trần đà chủ, Tống đại ca, các người đang làm gì thế ? Còn sư phụ tôi đâu ?

Lỗ trưởng lão hạ giọng nghiêm trang nói:

- Lão bang chủ thình lình quy tiên, Dương huynh đệ xin đừng đau buồn quá độ.

Dương Thông nghe lão nói câu đó, nghe chừng như trời đương quang đãng bỗng có tiếng sét đánh, y còn ngỡ mình nghe lầm vội vàng hỏi lại:

- Lỗ trưởng lão, ông nói gì ?

Lỗ trưởng lão nghiêm trang lập lại:

- Lão bang chủ đã quy tiên, Dương huynh đệ xin đừng đau buồn quá độ.

Dương Thông bấy giờ mới nghĩ là mình đã nghe rõ ràng, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức trời đất đảo lộn, người mềm nhũn bũng rũng ngã nhào ngay xuống đất.

Giản trưởng lão nhanh mắt vội vàng bước lại đở lấy. Đám đệ tử Cái Bang vây quanh Dương Thông liên tiếp gọi tên của y, nhưng Dương Thông chẳng thấy có phản ứng, Giản trưởng lão biết y nhất thời bi thương quá độ, khí huyết xông vào tim mới hôn mê bất tỉnh ra, vội vàng xoa bóp vào nhân trung của y mấy lần, Dương Thông mới dần dần hồi tỉnh lại, y thấy đám Cái Bang đứng chung quanh, thình lình cất tiếng khóc lên nức nở vừa khóc vừa la:

- Sư phụ ơi ... sư phụ ơi ...!

Dương Thông từ khi lưu lạc giang hồ về sau, trừ lúc ở yên một chỗ trong Tây Thục tiền trang một đoạn thời gian, còn lại là qua lại với Đoàn Nhị, lão truyền thụ vũ công cho y, lão dạy cho y biết điều đạo lý, bồi dưỡng cho y thành người, hai người đã thành ra hầu như là cha con với nhau, bây giờ lão thình lình bỏ mình ra đi làm sao mà không cảm thấy đau buồn quá mức ? Bọn Lỗ trưởng lão thấy vậy cũng cảm thấy một phen cảm thương quá mức, Giản trưởng lão đở Dương Thông dậy vừa nói:

- Dương huynh đệ, chú bớt đau buồn đi một chút, lo bảo trọng thân thể, trong bang còn bao nhiêu là chuyện trọng yếu cần phải có chú đứng ra cáng đáng.

Dương Thông chỉ ôm mặt khóc nức nở không thôi. Lỗ trưởng lão bèn khom người xuống nói với y:

- Dương huynh đệ, chú phải lo giữ gìn sức khỏe, lão bang chủ bị người ta hại, chú phải kế thưa di nguyện mau mau trở về tổng đà tiếp nhiệm chức vị bang chủ, mối đại thù của lão bang chủ còn phải đợi chú đi trả thù đó!

Dương Thông nghe nói tới hai chữ trả thù lập tức ngưng bặt tiếng khóc.

Dương Thông ngưng bặt tiếng khóc vội vàng mở miệng hỏi:

- Ai giết sư phụ của tôi ?

Lỗ trưởng lão đở Dương Thông ngồi dậy rồi mới trả lời:

- Dương huynh đệ, chú đừng có đau lòng quá nữa, để tôi từ từ đem chuyện ra kể lại đầu đuôi.

Dương Thông nghe nói Đoàn Nhị bị người ta hại, đầu não thoáng chốc đã tĩnh hẳn lại, y gật gật đầu nói:

- Lỗ trưởng lão, sư phụ tôi bị hại như thế nào ? Ai giết sư phụ của tôi ?

Lỗ trưởng lão thấy Dương Thông đã tĩnh táo ổn định hẳn lại bèn nghiến răng nghiến lợi nói:

- LãO bang chủ chính là bị Vi Tiếu Thiên phái Hoa Sơn lão tặc hai chết.

Dương Thông nghe nói giật nảy mình mắng lên:

- Thì ra là Vi Tiếu Thiên lão gian tặc đó, lão ta làm sao hại được sư phụ của tôi ?

Vi Tiếu Thiên đã từng hại đi một đời của Kim Châm Thánh Thủ, Dương Thông vốn đã có ác cảm hận thù với lão, bây giờ nghe nói lại hại sư phụ mình chết, thù xưa thù nay cộng lại một nơi, làm cho y lại càng nghiến răng hằn học. Lỗ trưởng lão lại nói tiếp:

- Nửa tháng trước, tôi và lão bang chủ trong thành Bắc kinh thình lình tra xét ra một tin tức trọng yếu liên hệ tới phái Hoa Sơn, lão bang chủ bèn cùng thuộc hạ đi lại núi Hoa Sơn dò xét. Mấy hôm trước lão bang chủ và tôi đến một quán nhỏ bên chân núi HOa Sơn nghỉ chân, chuẩn bị hôm sau sáng sớm lại bái phỏng Vi Tiếu Thiên lão tặc đó, bọn tôi đang tính nghỉ ngơi thình lình điếm tiểu nhị lại nói có người muốn cầu kiến lãO bang chủ, lão bang chủ bèn gọi hắn lại phòng, hắn nói mình phụng mệnh chưởng môn phái Hoa Sơn có phong thư trọng yếu muốn hắn tận tay giao cho lão bang chủ, phong thơ đó có quan hệ đến chuyện sinh tử tồn vong của Cái Bang, còn nói xem xong phải lập tức đốt đi phong thư, hắn giao thư cho lão bang chủ rồi bèn bỏ về.

Lỗ trưởng lão uống một ngụm trà rồi lại tiếp tục kể:

- Lão bang chủ đợi người nọdi rồi mới đóng cửa một mình trong phòng mở thư ra xem, lúc đó thuộc hạ đã về phòng kế ngủ, chừng đâu hai phút sau đó, thuộc hạ thình lình nghe lão bang chủ hét lên một tiếng thảm thiết, tiếp theo đó lại nghe lão bang chủ thét lên 'gian tặc này giỏi, dám cả gan ám toán lão ăn mày này, thuộc hạ nghe lão bang chủ la lên như vậy biết là tình thế không tốt vội vàng nhảy ra khỏi giường xông qua phòng lão bang chủ hỏi: 'Bang chủ, ngài có sao không ?', lão bang chủ nghe tiếng thuộc hạ vội vàng hét lớn: 'lỗ Hữu Đức đó hả ? Không được vào phòng, trong phòng có khói độc. Thuộc hạ nghe vậy giật mình hoảng hốt vội vàng phá tung cửa phòng, rồi xông lại vào phòng lão bang chủ, bèn thấy cửa sổ đã bị mở tung, lão bang chủ nghe tiếng động bèn lớn tiếng thét: 'Mau mau ra ngoài, trong phong thư có độc, ta đốt phong thư xong đã bị trúng phải độc của bọn chúng rồi, bọn chúng sẽ lại ngay bây giờ đây, ngươi ngăn bọn chúng lại dùm ta.' Thuộc hạ nghe nói bèn vội vã ra đứng chặn trước cửa hướng về lão bang chủ hỏi: 'Bang chủ, ngài làm sao rồi ?' Lão bang chủ thở ra nói: 'Cặp mắt của ta đã bị khói độc làm mù rồi, trong người đã hít vào không ít khói độc, thật không ngờ lão ăn mày ta cả đời cẩn thận, bây giờ lại trúng phải gian kế của bọn tiểu nhân.' Thuộc hạ nghe nói vội vàng hỏi lão bang chủ:'Bang chủ, ai hạ độc vậy ?' Lão bang chủ còn chưa kịp hồi đáp bỗng nghe có mấy tiếng la thảm thiết trong điếm vọng lại, tiếp theo đó có một giọng nói âm trầm từ trên nóc nhà truyền xuống: 'Lão ăn mày, chỉ trách nhà ngươi xen vào chuyện người khác, biết chi nhiều chuyện, đây là ngươi tự đi tìm cái chết.' Tiếp theo đó mười mấy tên áo đen bao mặt nhảy từ trên mái nhà xuống, bao vây bọn thuộc hạ kín mít. LãO bang chủ ở trong phòng nghe vậy bèn hét lớn: 'Các ngươi là ai ? Tại sao lại đi dùng thủ đoạn đê hèn lại ám toán lão ăn mày ?' Một tên áo đen bao mặt xông lại trước, thuộc hạ vội vàng ngăn chận trước cửa, tên áo đen bao mặt hướng về thuộc hạ hét lên: 'Tránh ra! Nếu mi muốn cứu mạng cho lão ăn mày thì tránh ra.' Lão bang chủ nghe hắn nói cũng nói với thuộc hạ: 'Lỗ trưởng lão, ngươi nhượng cho hắn vào phòng, xem hắn muốn nói gì.' Thuộc hạ nghe nói mới thả cho hắn vào, thuộc hạ nghe giọng của hắn hình như là một lão già, thuộc hạ vội vàng đứng lại bên cạnh lão bang chủ. Chỉ nghe lão già bước vào phòng rồi bèn nói với lão bang chủ: 'Lão ăn mày, các ngươi đem Hoài công công dấu vào nơi nào rồi ? Chỉ cần ngươi thả Hoài công công lại cho chúng ta, ta sẽ cấp thuốc giải độc cho ngươi ngay.' Lão bang chủ nghe nói cười lên ha hả đáp: 'Thì ra các ngươi là người của Trung Thánh môn, Hoài công công của các ngươi bị dấu vào một nơi bí mật, chỉ cần lão ăn mày còn chưa chết, sẽ có người đem bí mật Trung Thánh môn các ngươi ra tuyên bố cho thiên hạ đều biết.'

Dương Thông và mọi người nghe tới ba chữ Trung Thánh Môn đều giật mình chấn động, Lỗ trưởng lão lại tiếp tục kể:

- Lão già áo đen nghe lão bang chủ nói vậy bèn cười nhạt lên một tiếng nói: 'Trong điếm ngoài điếm đều là người của bọn ta, thêm một tiếng đồng hồ nữa là chất độc trong người của nhà ngươi phát tác, giang hồ sẽ không một ai biết lão ăn mày nhà ngươi chết ở đây.' Lão bang chủ nghe nói cười đáp: 'Các ngươi tính cản trở lão ăn mày này lên núi Hoa Sơn tiết lộ âm mưu của các ngươi, thực ra lão ăn mày này đã sớm gởi thơ lên núi Hoa Sơn rồi, âm mưu của các ngươi đừng hòng làm được gì.' Thuộc hạ nghe lão già mặc áo đen cười lớn lên nói: 'Lão ăn mày, ngươi đừng có phí tâm tư nữa, ngay cả phái Hoa Sơn lão khỉ già kia đã quy thuận nghe theo mệnh lệnh Trung Thánh Môn chúng ta rồi, lúc nãy phong thư kia bút tích không phải là của lão ta sao ? Ngươi có lên hay không lên núi Hoa Sơn cũng đồng dạng một kết quả, biết điều nhà ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời của ta, thả Hoài công công ra, còn bảo đảm một chức vị bang chủ cho ngươi, nếu không một tiếng đồng hồ nữa thành ra một đống xương trắng thôi.' Lão bang chủ nghe nói vậy bèn nói: 'Được! Ngươi đưa thuốc giải cho ta trước, ta đem các ngươi đi thả Hoài Ân ra.' Nói rồi lão bang chủ cầm cây lục trúc lên lớn tiến nói với thuộc hạ: 'Lỗ trưởng lão, ông đở ta dậy.' Nói rồi lão bang chủ thò tay ra cho thuộc hạ đở, nhưng lại nói khẻ vào tai thuộc hạ: 'Xông ra!' LãO già áo đen cười nhạt lên một tiếng nói nói: 'Tốt! Thức thời mới là tay tuấn kiệt, ngươi hãy uống bao thuốc này trước, có thể hoãn lại chấtđộc không phát tác một ngày, chúng ta thấy Hoài công công rồi sẽ giao thuốc giải cho ngươi.' Nói rồi lão già áo đen thò tay vào trong người móc đồ ra, lão bang chủ và thuộc ra bưỚc lại, lão bang chủ thình lình xuất thủ, trúc bỗng tạt qua đập tới đầu lão già áo đen, thuộc hạ cũng đồng thời xuất thủ, đá tới lãO già đó, lão ta bị bọn thuộc hạ đồng thời tập kích, la lên một tiếng thảm thiết bị bọn thuộc hạ đạp qua một góc, bọn thuộc hạ thừa cơ xông ra, đám người áo đen đứng ngoài bị bọn thuộc hạ xông ra thình lình không kịp cản trở, thuộc hạ bèn theo lão bang chủ nhảy lên nóc nhà nhắm hướng phía trước bỏ chạy, bọn áo đen rượt sát theo sau lưng, trong bọn cũng có mấy người vũ công cao cường, lúc nãy chỉ bị bất ngờ lão bang chủ và thuộc hạ xông ra khỏi trùng vi, bọn thuộc hạ chạy được chừng hơn dặm, thuộc hạ bèn cảm thấy cước bộ của lão bang chủ dần dần chậm lại.

Lỗ trưởng lão nói đến đó đưa tay lên lau nước mắt rồi lại nói tiếp:

- Lão bang chủ thấy chất độc trong người quả nhiên đã phát tác, bèn móc trong người ra vật bách gia bảo truyền lại đời này qua đời khác của Cái Bang đưa cho thuộc hạ nói: 'Hữu Đức, chúng ta đổi gậy đi, ngươi cầm cây trúc bỗng và bách gia bảo mau mau chạy trước, ta chận bọn chúng lại.'

Lỗ trưởng lão nói tới đó nức nở một hồi rồi mới nói tiếp:

- Thuộc hạ nghe nói vậy bèn lắc đầu đáp: 'Không được, bang chủ, ngài đi trước, tôi chận bọn họ lại, Cái Bang không thể thiếu ngài được!'.

Lỗ trưởng lão lại ngừng một hồi mới nói tiếp:

- Nhưng lão bang chủ nằng nặc nói: 'Lần này chắc ta không qua nổi, chỉ trách ta nhất thời sơ hốt trúng phải gian kế của kẻ địch, ngươi phải tìm cách đem hai thứ bảo vật đem về lại Cái Bang đừng để lọt vào tay kẻ gian, sau đó phò tá Thông nhi kế thừa bang chủ Cái Bang, ngươi nói cho hắn biết chuyện của Cái Bang sau này đều nhờ vào hắn đó, nói cho hắn biết sau này làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đắn đo ba lần bảy lượt rồi mới làm, các ngươi phải ráng mà phù trì Thông nhi, hắn tuy bây giờ còn nóng nảy hiếu thắng không được trầm tĩnh, nhưng Cái Bang chúng ta sẽ nhờ vào hắn mà phát dương quang đại.'

Dương Thông nghe nói nhịn không nổi ôm mặt khóc nức nở, mọi người cũng yên lặng không nói được gì, Lỗ trưởng lão ngừng lại một hồi lâu rồi lại kể tiếp:

- Thuộc hạ vẫn cứ kéo tay lão bang chủ chạy tới trước, trước mặt bỗng thấy có khu rừng, thuộc hạ vội vã gọi lãO bang chủ: 'Bang chủ, trước mặt có khu rừng, mình chạy vào đó tránh tạm một phen.' Thuộc hạ và lão bang chủ chạy nhanh vào đó, được cái khu rừng cũng rậm rạp, thuộc hạ và lão bang chủ chạy vào đó bèn nhảy lên một cây cổ thụ lớn, cũng may trên cây cổ thụ lại có một hang động, thuộc hạ và lão bang chủ trốn vào trong đó, thêm vào trời cũNg chạng vạng, bọn bao mặt tìm khắp nơi một hồi không thấy bèn hò hét chạy tới trước, trong rừng yên tĩnh trở lại, thuộc hạ đang tính kéo lão bang chủ bò ra chạy về phân đà tây bắc.'

Lỗ trưởng lão nói đến đó lại phải ngừng lại lau nước mắt một hồi mới kể tiếp được:

- Nhưng lão bang chủ nắm tay thuộc hạ trì lại nói khẻ: 'Đừng có động đậy, bọn chúng còn mai phục trong rừng đó, ta không xong rồi, ngươi phải nhớ lời ta dặn đó, đừng để hai bảo vật của bản bang lọt vào tay bọn chúng, đợi trời sáng rồi hãy đi chớ để bọn chúng hốt trọn gói cả đám, ngươi về Cái Bang rồi tìm cách đến chỗ Lưu Hạc Tiên lão tiền bối, ngài sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện.'

Mọi người nghe nói không ai dám hé miệng ngắt lời. Lỗ trưởng lão lại nói tiếp:

- Thuộc hạ cầm lấy tay lão bang chủ chỉ cảm thấy bàn tay của người càng lúc càng lạnh, thuộc hạ ráng đẩy nội lực vào người lão bang chủ, nhưng bàn tay của lão bang chủ vẫn cứ lạnh dần đi, thuộc hạ đau lòng quá đang tính ôm lão bang chủ nhảy ra khỏi động, thình lình nghe có tiếng chân bước nhẹ lại, quả nhiên bọn bao mặt mai phục chung quanh, thuộc hạ nhớ lời dặn dò của lão bang chủ bèn không dám động đậy, bọn bao mặt nằm mai phục trong rừng hơn tiếng đồng hồ thấy bọn thuộc hạ không có động tĩnh gì mới nghe có tiếng người lớn giọng hô lên: 'Điều động mọi người lại đây, tra xét chung quanh chỗ này mười dặm, lãO ăn mày kia trúng độc nhất định chạy không xa nổi.'

Lỗ trưởng lão nói tới đó lại nức nở không thành tiếng, lão lau nước mặt một hồi rồi mới kể tiếp:

- Thuộc hạ không dám chạy ra khỏi đó, chờ mãi cho đến trời sáng, trong lúc đó thuộc hạ không ngớt truyền nội lực vào trong người lão bang chủ, có điều trời sáng rồi thuộc hạ thò tay xem mạch của lão bang chủ thì phát hiện lão bang chủ đã ...,

Mọi người nghe đến đó đều cất tiếng khóc sụt sịt, Lỗ trưởng lão lại ngừng một hồi nữa rồi mới nói tiếp:

- Thế là thuộc hạ cõng lão bang chủ về lại phân đà tây bắc, mọi chuyện sau đó Liễu đà chủ cũng đã lo liệu cả.

DưƠng Thông nghe đến đây không nhịn được gục đầu khóc nức nở, Thanh Tòng đạo trưởng thở ra một tiếng nói:

- Tội quá! Tội quá!

Mọi người ai nấy đều không mở miệng nói ra được tiếng nào.

Liễu Thiết Sinh hạ giọng nói:

- Lỗ trưởng lão đem pháp thể của lão bang chủ về tới Cái Bang, thuộc hạ xem xét kỹ lưỡng mấy lượt, phát hiện ra chất độc trong người lão bang chủ là một thứ độc cực kỳ bá đạo và đặc thù, thuộc hạ và bọn Tống huynh đệ không ai nhận ra, lúc đó ngũ tạng lục phủ trong người lão bang chủ đã bị hũ nát cả rồi.

Giản trưởng lão nói với Dương Thông:

- Hiện tại pháp thể của lão bang chủ còn để trong tổng đà, chúng tôi phong tỏa tin tức, bản bang rất nhiều huynh đệ và các bang phái khác trong giang hồ còn chưa biết lão bang chủ đã quy tiên, xin Dương huynh đệ hãy mau mau về lại Cái Bang cho mọi người giữ vững tinh thần.

Dương Thông nghe vậy nghiến răng nói:

- Vi Tiếu Thiên lão gian tặc đó cấu kết Trung Thánh Môn hại sư phụ của tôi chết, tôi nhất định phải bắt cho được lão ta rột da rút xương báo thù cho sư phụ, còn chuyện tiếp vị bang chủ vãn bối ngàn vạn lần không dám đảm đương, thứ nhất là vãn bối không phải là đệ tử Cái Bang, thứ hai là vãn bối cũng chẳng có tài cán gì, còn đemlại không biết bao nhiêu phiền toái cho Cái Bang, các huynh đệ trong bang chắc chắn là không ủng hộ đâu, các người hãy đi tìm chọn người khác thôi.

Lỗ trưởng lão nói:

- Dương huynh đệ, chuyện đó chú cứ yên tâm! Lão bang chủ đã để lại di mệnh đòi chú phải tiếp ngôi vị bang chủ, các huynh đệ trong bang nhất định sẽ phù trì chú.

Liễu Thiết Sinh cũng nói:

- Đúng thế, chúng tôi đều ủng hộ chú cả.

Dương Thông nghe nói vậy mà cũng còn do dự, Thanh Tòng đạo trưởng bèn khuyên:

- A Thông, hai vị trưởng lão nói rất đúng, con nên lấy đại cuộc làm trọng,mau mau về lại Cái Bang, như vậy mới không phụ lòng sư phụ đối với con một phen khổ tâm.

Lỗ trưởng lão bước lại trước mặt Thanh Tòng đạo trưởng lạy một lạy và nói:

- Vi Tiếu Thiên lão gian tặc cấu kết Trung Thánh Môn giết hại lão bang chủ, xin Thanh Tòng đạo trưởng vì Cái Bang chúng tôi làm chủ cho!

Thanh Tòng đạo trưởng đở lão dậy nói:

- Xin Lỗ trưởng lão đứng dậy! Chuyện này quan hệ rất lớn với mệnh vận của vũ lâm đồng đạo trong giang hồ, có điều chuyện này còn phải từ từ bàn luận tìm kế mới phải!

Thanh Tòng đạo trưởng dừng lại một lúc mới nói tiếp:

- Trước mặt chúng ta còn chưa có chứng cớ chứng minh Vi Tiếu Thiên cấu kết với Trung Thánh Môn, do đó chúng ta trước hết phải đừng đả thảo kinh xà, ngấm ngầm dò xét cho ra chứng cớ rồi mới tính tiếp.

Mọi người gật đầu khen phải, Thanh Tòng đạo trưởng lại đem chuyện Thanh Mộc đạo trưởng bị hại ra sao nói lại cho bọn Cái Bang nghe, Lỗ trưởng lão bấy giờ mới biết Trung Thánh Môn thì ra còn có một giáo phái cường đại đứng sau lưng, mọi người lại nghị luận một hồi lâu nữa, mắng Vi Tiếu Thiên thêm một trận nữa rồi mới chia tay.

Ngày hôm sau, bọn Dương Thông từ biệt đám Võ Đang rồi xuống núi, nhắm Tế Nam một mạch đi tới, đệ tử Cái Bang đã sớm chuẩn bị lương thực xe ngựa đâu vào đó, mọi người cứ quất roi duỗi ngựa đi một mạch, chỉ nửa ngày trời đã đến huyện Khai Phong, vào một quán rượu nhỏ gọi mấy món đồ ăn chuẩn bị ăn cơm tiếp tục hành trình. Vừa ăn được một lúc, thình lình nghe bàn bên cạnh có người đang ngồi uống rượu bàn luận về chuyện gì đó, một gã đại hán mặt mày đen đủi đang lớn tiếng nói:

- Tên hung thủ này cũng to gan lắm, nghe nói bữa trước Thanh Mộc đạo trưởng phái Võ Đang bị người sát hại, hung thủ còn dám để lại trên người ông ta một lá cờ màu trắng thêu hình mặt trời và ngọn lữa đỏ hừng hực, Vương lão tiêu đầu của Kim Đao tiêu cuộc ở Nam Dương đem thi thể ông ta hộ tống về, hiện tại cả trăm mạng người Kim Đao tiêu cuộc của VưƠng lão tiêu đầu trong một đêm đã bị giết sạch, hung thủ còn treo trên đầu cổng lớn tiêu cuộc một lá cờ tương tự, xem ra hung thủ muốn khiêu khích phái Võ Đang đây mà! Không biết là bang nào phái nào lại dám công nhiên khiêu chiến với phái Võ Đang như vậy.

Dương Thông và cả bọn nghe nói bất giác giật mình kinh hãi, Vương lão tiêu đầu của Kim Đao tiêu cuộc ở Nam DưƠng ai nấy đều biết, lão trong giang hồ là người khẳng khái hiệp nghĩa, bang trợ vô số đồng đạo thật là một người tốt bụng nổi tiếng. Vương lão tiêu đầu tên là Vương Cửu, là đệ tử của Bát Quái môn, thanh kim đao trong tay thần xuất quỹ một, rất có danh có tiếng trong vũ lâm, là một tay cao thủ bậc nhất trong Bát Quái môn, năm xưa lão dựa vào thanh bát quái đao đánh bại đệ tử đắc ý của Quỹ Mẫu giáo chủ của Quỹ Giáo đã từng làm thiên hạ táng đảm kinh hồn, là Bạch Vô Thường Mục Thất Nương trong Hắc Bạch Song Vô Thường, nổi tiếng giang hồ một thời, rồi lão sáng lập ra Kim Đao tiêu cuộc một phen hiển hách, Dương Thông nhẫm tính lại, chiếu theo lời Đoàn Nhị kể cho mình nghe, Vương lão tiêu đầu phải là hơn sáu chục tuổi rồi, không ngờ đến cuối đời lại bị gặp phải chuyện bất hạnh, bọn Trung Thánh môn của Di Lặc giáo này quả thật là quá độc ác, ngay cả một lão già lương thiện như vậy cũng không bỏ qua, xem ra Di Lặc giáo quả đúng như lời Thanh Tòng đạo trưởng dự liệu, bọn họ giết Vương lão tiêu đầu là muốn hướng về phái Võ Đang khiêu chiến. Lỗ trưởng lão và bọn DưƠng Thông liếc nhìn nhau, biết là đám người này nói chắc là không giả trá, mọi người vì phải cấp tốc chạy về tổng đàn Cái Bang do đó không muốn sinh sự dọc đường, cắm cúi ăn uống cho xong rồi lại tiếp tục lên đường, chỉ một ngày một đêm, đã về lại tổng đà của Cái Bang ở Tế Nam.

Lê Khắc Tưởng dịch
  
Thêm bình luận


Đăng Nhập / Đăng Xuất