Quê hương anh không phải là Sài-Gòn, Huế hay Hà-Nội. Nơi chôn nhau cắt rún của anh là Bình-Định - Cái xứ hiền hòa mộc mạc - Và quê hương thứ hai của anh là Pleiku - Cái xứ có "má đỏ môi hồng" và "buổi chiều nơi đây quanh năm" là "mùa đông", với núi rừng chập chùng mộng ảo. Nhưng Huế, Sài-Gòn, Hà-Nội là Việt-Nam. Quê hương chung của chúng ta là Việt-Nam. Người em gái sầu mộng muôn đời của anh, tha thiết mời gọi anh về thăm thôn Vỹ-Dạ qua bài thơ "Đây thôn Vỹ-Dạ" của Hàn-Mặc-Tử - người thơ mệnh yểu tài danh đã gửi hình hài ở Ghềnh Ráng Qui-Nhơn.- Anh có thể hỏi: sao không là "Bến My-Lăng" em nhỉ? - Bỡi vì em nghĩ: thôn Vỹ-Dạ là của Hàn, là của Huế, là của Việt-Nam anh đó, anh ơi!
ĐÂY THÔN VỸ-DẠ
Sao anh không về chơi thôn Vỹ Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay Thuyền ai đậu bến sông trăng đó Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà?