Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • hinhCu 1200
  • CD4 1200
  • NhaGiuXe1200
  • DaiThinhDuong1200

Khi một kẻ bị mất của mắt họ tối lại. Màu tối ấy sẽ hằn lên nét căm hận khi bị gài độ phải chuộc. Nếu ta trả lại thì ngay lập tức ta hưởng được ánh reo vui trong mắt họ. Đố mày lúc đó thằng được trả lại cái bị mất và thằng trả cái lượm được ai sướng?

Quá nửa đêm Dũng mới về đến nhà. Nghe động, bà chị xuống giường, bước qua cái thân thể bèo nhèo bởi ma men hành của ông chồng ra mở cổng cho em trai. Không phải Hạnh – vợ của ông bèo nhèo – giận hay ghét chồng chi cho cam, uống đến độ không tắm, lăn ra gạch men ngủ luôn thì đáng để đánh đòn chứ giận vẫn còn nhẹ lắm.

Nhưng cuối tháng, lương mới lĩnh anh em rủ rê không tới bến e mang tiếng sợ vợ. Chẳng qua bèo nhèo nặng quá, những sáu mươi lăm ký lô, làm sao mà cô lôi lên giường cho được? Thứ nữa, mấy đức ông chồng cứ lợi dụng cái gọi là giao tiếp với đối tác, lúc nào cũng mút chỉ cà tha, không say không về.

Kẻ say. Dù là say bia, hương hublon khi bật nắp thì thơm lắm, nhưng vào bụng rồi tỏa ra mồm thì hôi hoắc không ai chịu nổi. Ngủ dưới sàn kể cũng tốt.

Hạnh vừa ló đầu đã thấy cô em dâu – vợ Dũng – đang ở cửa phòng riêng:

– An ngủ đi để chị mở cho.

Cô gái tên An cười cầu tài, lí nhí cảm ơn rồi xoa cái bụng đã lum lum nhìn chị chồng làm thao tác mở cửa. Rờ mốt cho cửa cuốn chạy lên, lại rờ mốt cho cửa kéo chạy vào không một tiếng động. Ở cái thời mà Đạo Chích nếu sống lại phải gọi trộm làng nhàng xứ ta bằng thầy thì hai lớp cửa e chả ăn thua. An trở lại phòng còn Hạnh thẳng ra sân mở cổng cho em trai:

– Mày – Hạnh nói khi tra chìa vô ổ khóa – Vợ thì bầu bì, nhậu đến giờ này mới về là sao? Lương tâm mày bị chuột cắn rồi hả?

– Thông cảm chị Hai. Bữa nay sếp đãi từ chối không xong.

– Nói với con An hai chữ thông cảm chớ tao thì thông không nổi. Anh rể mày nằm một đống như chết giờ tới phiên mày. Trộm vô nhà này là trúng mánh lớn.

Dũng cho xe vào nhà. Kể cũng bảnh. Bốn người những bốn SH. Với những người tốt nghiệp sự học ở dạng khá giỏi, làm đúng ngay công việc mình thích tại các công ty lớn thì đi xe đẹp ở nhà tiện nghi là tất yếu. Và những ngày lĩnh lương anh em có hò ra tới Huế âu cũng là sự thường. Nhưng mấy bà vợ trẻ, chưa con như Hạnh, bầu bì như An thì đừng có mơ chuyện xỉn đến quắc là thường.

– Ngủ rồi hả em? – Dũng hỏi.

An quay mặt vô vách cứ như cô say lắm giấc điệp. Chồng thò tay lên vai vợ nhưng bị hất ra. Sau đó An kéo chăn lên tận đầu. Men bia nhiều quá nên Dũng cũng thiếp đi.

Sáng ra Dũng lấy lòng bà chị và cô vợ trẻ bằng cách phóng xe lên chợ thị trấn, mua đủ thứ trên trời dưới đất để có bữa thịnh soạn cho ngày chủ nhật. Mua tờ báo, ghé quán cà phê làm ly đen đá.

Lúc về Dũng bị cảnh sát giao thông chỉ gậy tấp vô lề. Anh chạy quá tốc độ cho phép trong khu dân cư.

Thò tay vào túi quần anh phát giác ra cái bóp đã không tại cái chỗ mà nó phải yên vị. Mở cốp xe, cũng không. Không một mảnh giấy, kể cả tùy thân. Đương nhiên xe bị tạm giữ.

Việc đầu tiên Dũng có thể làm được là gọi điện cho An. Anh hỏi nhưng biết là cái bóp không hề có ở nhà. Hỏi hú họa vậy thôi. Vì khi mua tờ báo anh đã móc bóp trả tiền. Anh để chỗ tiền dư vào túi trên. Không. Là câu trả lời của An. Ông anh rể hỏi qua điện thoại:

– Mày đang ở đâu?

– Em đang ở ngã ba Lộc. Anh đón em về với, xe bị tạm giữ rồi.

Anh chồng vẫn bèo nhèo bởi áo quần chưa thay đưa em vợ về. Lạy thánh Ala, đến lúc này hắn mới vệ sinh răng miệng. Đợi bèo nhèo xong công đoạn này cũng nửa tiếng. Nhưng chả ai còn bụng dạ nào để ăn với chả uống. Tuy nhiên Hạnh cũng pha cho hai gã đàn ông cà phê đen nóng, hai cái sữa nóng cho hai chị em:

– Làm sao mất?

– Chắc bị móc túi thôi – Dũng trả lời.

– Chắc với lép – bèo nhèo nhấm nhẳn – mày bị mấy thằng xì ke chợ thị trấn dàn cảnh rồi. Mất cái gì trong đó.

– Hai cái bằng lái của em với An, hai cà vẹt, hai thẻ ATM, một ít tiền.

– Sư bố cái bọn xì ke – bèo nhèo chửi thề – Bây giờ cái xe bị tạm giữ cho đến khi làm lại giấy tờ là mục luôn trong nhà giữ xe của công an huyện. Chưa nói tới xe xịn là tụi giữ xe cho người vô làm thịt nguyên con.

– Em nghe nói tụi cò có thể lấy xe ra được miễn chung đậm một tí.

– Với điều kiện phải có giấy tờ xe... Để tao hỏi thằng bạn bên hình sự huyện coi sao.

Ngay lập tức bằng hữu cũ thuở đi học có mặt ngay tắp lự. Nói chung là chủ nhật nên ai cũng rảnh rỗi. Gặp nhau đấu láo kể cũng vui. Giúp bạn tí chút còn vui hơn. Hình sự huyện là trung úy chứ không ít. Anh rất tinh thông vụ mất giấy tờ xe:

– Để tôi phôn cô em gái đang bên đài phát thanh huyện thông báo mất và xin chuộc lại. Chú em mày báo cáo cho cụ thể để phát thanh. Bọn ma túy chuyên sống bằng móc túi không bỏ mấy vụ hời này đâu. Nội trong chiều nay, trễ lắm là sáng mai chúng sẽ điện cho chuộc. Yên tâm. Cho nó năm trăm là xong hết. Còn cái xe, hiệu gì? Biển số bao nhiêu để tôi nói với mấy anh em bên giao thông thả ra.

Điện thoại gọi cho cô em bên phát thanh. Chắc em phải xinh lắm vì giọng nói sao mà mượt và ngọt như mía lùi. Rằng tôi tên... có đánh rơi... Ai nhặt được xin liên hệ... Xin cảm ơn và hậu tạ. Trong khi chờ đợi ta làm ly đen cho tỉnh táo mà đi nhận xe và giấy tờ về. Vui lên, chả có mất đi đâu mà tính đường làm lại. Mà muốn làm lại cũng nhiêu khê lắm. Mà sao giấy tờ của bà xã lại gộp chung một ví?

– Dạ. Bà xã có bầu nên đi làm em đèo luôn cho chắc. Hôm nọ thấy để giấy tờ trong cốp nên em cất luôn – Dũng văng tục – Thiệt tình mấy thằng móc túi này hay thật. Nó lấy lúc nào em không biết gì luôn.

– Móc mà cho mày biết thì lấy gì có thầy có vua.

Anh hình sự trấn an cô vợ trẻ rằng bọn xì ke không vất giấy tờ xuống cống đâu em ơi. Đâu có ai ngu mà vất của, với lại trên đời này chả ai khôn qua tụi nó. Bộ mặt đang héo và rủ như lá chuối khô của cô vợ bầu tươi lại khi điện thoại từ bên giao thông báo với anh hình sự cho người đến lấy xe về. Anh hình sự Ok sẽ cho lính tới liền. Thật là chả chi hơn thân và thế. Quen biết với người có tí quyền kể cũng hay.

Bèo nhèo mở tủ lấy ra chai uýt-ky bờ-lắc-goai (Black and White). Gì cũng là bạn từ hồi đi học làm mấy ly cho sảng khoái. Ba cái rượu Mỹ không uống nhiều được đâu nghe. Say chết luôn đó. Bèo nhèo nói:

– Năm trăm như ông nói liệu tụi nó chịu không?

– Năm trăm là nhiều rồi.

– Lỡ tụi nó đòi thêm thì sao anh? – cô Hạnh hỏi.

– Để anh nói cho em nghe. Đương nhiên là tụi nó chê năm trăm rồi. Giấy tờ cả hai chiếc tay ga SH thêm đủ thứ trời ơi. Nó sẽ đòi thêm. Anh cũng mong nó đòi để có cớ lôi về hình sự huyện cho ra luôn cái vụ móc túi.

– Không hiểu à? Anh nhặt được, tôi biếu anh năm trăm uống nước là quá tốt rồi, anh lấy cớ gì để đòi thêm? Nó mà mở miệng thêm là có hành vi tống tiền em hiểu không? Nhưng anh chắc chắn bọn này sẽ đòi. Xưa nay luôn vậy. Tâm lý người bị mất ngại làm lại vì tốn nhiều thời gian, thêm triệu bạc vẫn rẻ và nhanh hơn nhiều lần.

Hình sự nói tiếp sau khi chiêu một ngụm uýt-ky:

– Vụ này để tôi giải quyết cho. Mong nó khó dễ là tôi có cớ lôi về nhận diện toàn bộ dân hai ngón của thị trấn này.

Hình sự kết luận cứ như là đã có hẹn với đối tác rồi:

– Thằng Dũng ngồi một bàn. Tôi và anh kiếm cái góc nào đó trong quán theo dõi. Du côn mà mè nheo thì mày khoát tay ra hiệu nghe.

– Em đi với – cô Hạnh nói.

– Em cũng đi – cô bầu cũng xin theo.

– Ok. Đi hết cho vui.

Đúng lúc đó điện thoại trong tay Dũng báo cuộc gọi đến. Một số máy không có trong danh bạ.

– Mở loa ngoài cho tất cả cùng nghe. Bọn nó chứ không ai đâu. Tôi đã nói mà...

Một giọng ồ ề vang lên:

– Alô... Tui vừa nghe phát thanh báo anh bị mất giấy tờ. Tui lụm được nè. Anh ở đâu? Đến nhà tui cho xin lại.

Hình sự chủ động:

– Cám ơn anh lắm. Nhà anh ở đâu? Hay là mình có thể gặp nhau ở một quán cà phê nào đó được không anh?

– Cũng được. Quán nào đó tùy anh chọn, nhưng mà xà quần trong thị trấn này thôi nghe.

– Vâng. Anh đến quán Dạ Thảo ở ngã tư...

– Rồi. Tui biết quán đó. Mấy giờ?

– Hai giờ chiều nay được không anh?

– Ok.

Lính của hình sự chạy tay ga của Dũng đến tận nhà sau cú phôn lệnh của anh. Hai chồng chở hai vợ. Hình sự rề Future-Neo dẫn đầu chạy đến trà đình Dạ Thảo lúc một giờ ba mươi. Vợ chồng Dũng một bàn. Vợ chồng bèo nhèo và hình sự một bàn khác. Nguy cho xì ke móc túi quá con ơi. Không khéo là tạm giam hai bốn tiếng về tội tống tiền. Ít thì cảnh cáo nhiều là truy tố. Mà cái ngữ móc túi cũng nên nhốt đi cho rồi. Đúng không?

Đồng hồ treo tường của trà đình kém năm phút đến số hai thì ngoài quán trờ đến một Wave Tàu không thể cà là mèng hơn. Nó cũng nham nhở như chủ nó vậy. Một trung niên xám xám, áo quần xộc xệch. Mặt mày đen đúa và râu ria. Cái mặt này không nghiện hút thì đem đầu hình sự chặt đi – hình sự nói nhỏ vào tai bèo nhèo vậy.

Bèo nhèo gật gật. Cả cô Hạnh cũng rùn vai chun mũi, mắt ra chiều kinh dị. Kinh nhất là cái bêrê nâu hắn đội đầu. Tóc tai xù ra bởi cái mũ trùm không kín. Nhìn du côn không tưởng được.

Xì ke móc túi ngồi xuống bàn. Hắn giở bêrê ra lau... mặt. Tóc tai chừng đã lâu không hớt được dịp bung ra. Bà bầu trồ mắt nhìn, trời ạ, ghê chết đi được bọn bụi đời dưới đáy. Chả đợi sẹc via hay tiếp tân, xì ke móc túi gọi:

– Một cái đen nóng nghe chủ quán, bình trà nóng luôn.

Vậy rồi hắn hoa tay múa chân miệng nói vô hồi kỳ trận. Tất nhiên chỉ có hai vợ chồng Dũng An nghe. Ba tay còn lại xa quá nên chả hiểu mô tê gì. Ba đôi mắt chỉ thật sự căng ra khi bụi đời thò tay vô túi áo móc cái ví thả xuống bàn. Sau đó vừa tợp cà phê vừa chiêu trà hắn lại luyên thuyên. Cả ba kẻ ém quân đợi thời cơ chả hiểu vì sao hai vợ chồng trẻ không nói chi. Hình sự quyết định:

– Để tôi qua xem thử ra sao.

Đúng lúc ấy Dũng ngoắc tay.

– Ai đây? – Xì ke móc túi hỏi khi cả bọn đã yên vị. Dũng trả lời:

– Dạ... đây là anh và chị của cháu.

Hình sự hỏi, mắt lườm lườm nhìn móc túi:

– Sao rồi?

Móc túi trả lời:

– Thằng này gặp tao chớ gặp thằng khác là thúi goắc rồi. Tao ghé quầy báo thấy cái bóp nằm một đống. Lý ra tao đưa cho bà bán báo trả giúp, ngặt cái lúc đó bả đi ăn sáng, mấy đứa đệ tử thì tình thiệt là xin thưa em hổng dám tin. Biết thế nào bây cũng nhờ phát thanh nên nghe là tao liên lạc liền. Mày kiểm tra lại đi.

Hình sự móc bóp:

– Con gửi chú năm trăm uống nước...

– Bà mẹ nó... Hai trăm đôla Mỹ với hai tờ năm trăm trong bóp tao còn không thèm. Chú em mày biết không? Tao từng bị cái vụ này nên hiểu lắm tâm trạng kẻ bị mất. Đã mất tiền còn phải chuộc tốn thêm lời cảm ơn nó đau hơn hoạn. Chỉ có bọn xì cọc lâm vô thế cùng mới táng tận lương tâm. Chú em mày có bao giờ nhìn thấy được niềm vui trong mắt kẻ khác chưa? Chắc cũng có nhưng không ấn tượng lắm đâu.

Khi một kẻ bị mất của mắt họ tối lại. Màu tối ấy sẽ hằn lên nét căm hận khi bị gài độ phải chuộc. Nếu ta trả lại thì ngay lập tức ta hưởng được ánh reo vui trong mắt họ. Đố mày lúc đó thằng được trả lại cái bị mất và thằng trả cái lượm được ai sướng?

Hình sự ngớ người:

– Dạ...

– Khì khì khì... cả hai thằng đều sướng. Nhưng nếu không nhận một thù lao nào cho mình thì hơn cả sướng, thằng trả lại ngập tràn trong hạnh phúc. Tao nói chắc tụi bây không hiểu đâu. Vì phải kinh qua mới hiểu được. Mà thôi tao đi đây. Tụi bây trả giúp tao ly đen nghe. Tạm biệt.

Cả năm nhìn theo bụi đời bêrê nâu.

Nguyễn Trí
Thêm bình luận


Đăng Nhập / Đăng Xuất