-An, anh làm gì đó?
Leann đã thức giấc, ngóc đầu lên hỏi. Hắn quay lại:
-Anh định ra khỏi nhà một lúc.
-Ra khỏi nhà làm gì giờ này? Lại đây anh!
Hắn lại ngồi cạnh mép giường. Leann trườn người tới gần hắn.
-Anh ra khỏi nhà làm gì vào giờ này?
Hắn quay đầu nhì ra cửa sổ, rồi quay lại nhìn Leann:
-Bên ngoài trời sáng đẹp quá! Anh muốn ra khỏi nhà đi dạo một lúc.
Leann ngồi chồm dậy làm tấm chăn tuột xuống khỏi người nàng, thân hình nàng nổi bật lên như một tượng đá cẩm thạch trên tấm ra trải giường màu xanh đậm, mặt nàng tươi thắm giống như người mới đi chơi về chứ không giống như người vừa thức giấc.
-Em cứ ngủ đi. Anh đi một lát sẽ trở về ngay.
Leann làm như không nghe câu nói của hắn, nàng bước xuống khỏi giường đến cạnh cửa sổ, kéo rộng màn cửa, nhìn ra ngoài.
-Trăng sáng thật!
Hắn bước đến cạnh nàng:
-Trăng sáng quá và đẹp tuyệt phải không em? Anh có cảm tưởng bên ngoài là một thế giới khác, một thế giới bình yên, huyền dịệu dành riêng cho một số người đi tìm, và sống với nó. Em có muốn đi tìm thế giới ấy không?
-Em đi bất cứ nơi nào anh đi đến.
Cả hai mặc đồ, choàng áo khoác, ra khỏi nhà, đi bộ giữa hai hàng cây rậm lá. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá tạo thành những hình thù kỳ dị màu trắng trên mặt đất, tiếng chim ăn đêm, tiếng lá khô lào xào dưới bước chân, tiếng gió vi vu len lõi qua những hàng cây.
-Chúng ta đi đâu đây anh?
-Chúng ta đi khỏi những hàng cây này.
-Rồi chúng ta đì đâu nữa?
-Rồi chúng ta băng qua cánh đồng cỏ trước mặt.
-Rồi chúng ta đi đâu nữa?
-Rồi chúng ta sẽ leo lên đỉnh ngọn đồi em thấy ở xa đó.
-Để làm gì trên đó?
-Để tìm một thế giới.
Khi đã lên đỉnh ngọn đồi cả hai đốt thuốc hút. Hắn nhìn lên bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, hắn nhìn mông lung ra xa, ánh trăng bàng bạc bao trùm vạn vật, hắn nhìn xuống chân đồi, làng mạc đang ngủ say. Vạn vật như lắng động va phát tiết ra một tâm trạng chân thành của chính nó.
-Em có cảm thấy gì không, Leann?
-Em cảm thấy tâm hồn mình trầm lặng và mênh mông.
-Đó chính là tâm trạng chân thành của vạn vật. Cái thế giới mà anh muốn giới thiệu với em.
Hắn nhìn lên bầu trời, hắn nhìn xuống chân đồi, hắn nhìn mông lung chung quanh. Bất chợt hắn buồn rầu:
-Leann!
Leann quay người lại, ngước mặt lên nhìn hắn, chờ đợi:
-Một ngày kia, nếu vì một lý do nào đó, chuyện tình chúng ta tan vỡ, chắc anh không thể yêu người con gái nào khác. Bởi vì không ai có thể chia sẻ với anh những giây phút như thế này!
Leann nhìn hắn với đôi mắt đen mở lớn, long lanh.
Nguyễn Thái Bình