Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Một ngày nọ, Dương Thông đang tìm việc làm trong phố, thình lình thấy trước mặt có một cổ xe ngựa đnag chạy lại, phu xe vung roi lớn tiếng la:

- Tránh ra dùm! Tránh ra dùm!

Bấy giờ trên đường đang có người qua lại rất nhiều, gã phu xe kỹ thuật rất cao, thân thủ trầm ổn, duổi xe như vào chỗ không người, chỉ thấy từng cử động của gã chỗ nào cũng thích hợp tùy nghi, có lúc thấy con ngựa đi qua bên trái một chút là đụng người, gã chỉ nhẹ nhàng bẻ cương, con ngựa bèn tránh qua, có lúc có người đi phía trước không tránh kịp, gã phu xe chỉ nhấc cương lên, con ngựa bèn đứng yên lại, chỉ nhìn có bao nhiêu đó thôi, kẻ có mắt biết ngay gã phu xe là một người trong vũ lâm, không những vậy vũ công cũng bất phàm. Dương Thông nghiêng người nhường cổ xe đi qua, chỉ thấy gã phu xe mắt tròn mi rậm, hình như đã gặp qua một lần đâu đó, cổ xe hình như cũng có vẻ quen thuộc, nó quay đầu lại nhìn cổ xe thì lại thấy mười mấy gã đại hán tinh tráng ăn mặc kình trang màu đen đội mũ rộng vành theo sau trong đó có một lão già, lão già mặt màu cổ đồng, tóc tai bạc phơ, thái dương huyệt gồ lên, Dương Thông thấy lão, xém tý nữa đã bật tiếng kêu lớn, thì ra lão là kẻ được gọi là Vu hộ pháp từng đả thương mình trong Tây Thục tiền trang ở Nam Kinh.

Dương Thông vội vã quay đầu không dám để lão nhìn thấy mình, bọn người đó cũng chỉ một thoáng đã đi mất, Dương Thông lại ở trong đám đông, do đó chẳng có ai chú ý đến nó. Dương Thông thấy một đoàn người đã đi xa lắc, nghĩ thầm:

- Không lẽ trong xe có vị cô nương thần bí ngồi đó ?

Nó lập tức nổi lòng hiếu kỳ, bèn đi theo sau đoàn người. Chỉ thấy họ thẳng hướng đông ngoặc hướng tây, rồi ngừng lại ở một tòa đại điện. Tòa đại điện đó chính là cửa hông của Tây Thục tiền trang ở Bắc kinh, Dương Thông từ xa xa thấy có ba người đàn bà đội mũ rộng vành bước xuống, trong đó có một người mặc áo đi mưa phía ngoài đen phía trong màu hồng, chính là trang phục của vị cô nương thần bí. Dương Thông nghĩ thầm:

- Quả nhiên là cô ta, không lẽ vị, cô nương này là con gái của lão bản tiệm Tây Thục tiền trang sao ?

Chỉ thấy đoàn người đi thẳng vào trong nhà rồi không thấy có ai ra, Dương Thông đợi ở đó đến tối cũng không thấy ai ra ngoài, bèn biết rằng bọn họ sẽ trú ngụ ở đó. Tây Thục tiền trang là thương hiệu lâu đời ở Tứ Xuyên, ở Bắc kinh cũng rất nổi tiếng, Dương Thông lúc đầu cũng không chú ý, hiện tại thấy vị cô nương đó vào ở bèn lưu tâm trong bụng.

Liên tiếp mấy ngày, Dương Thông cứ lại chỗ tiền trang đứng chờ, hy vọng được thấy vi, cô nương đó ra ngoài, nhưng nói ra thật kỳ quái, cả đoàn người từ lúc vào trong trang rồi chẳng còn thấy ló đầu ra. Dương Thông chờ chực đó mấy ngày, tiền lại không có, nó chẳng còn biện pháp nào, phải đi kiếm việc giúp lặt vặt cho qua ngày. Không biết tại sao, từ dạo Dương Thông thấy đôi bàn chân trắng như tuyết nhỏ nhắn của cô rồi, bèn cứ mơ tưởng được nhìn cô một lần, có điều từ hồi bị đuổi ra khoi tiền trang đến giờ, rất ít khi nó nghĩ đến cô, hiện tại bỗng dưng lại gặp cô trong thành Bắc kinh, bèn phát sinh ra lòng hiếu kỳ. Mấy ngày sau đó, nó ở Túy Tiên lầu làm tạp dịch, ở phía sân sau chẻ củi xách nước, có lúc khách đến đông, bọn hầu bàn lo không xuể, Dương Thông cũng bị kêu lên lầu dọn dẹp chén bát.

Có một ngày nọ, Dương Thông đang đứng dọn dẹp chén bát, chùi bàn cho sạch, thình lình nghe điếm tiểu nhị lầu dưới đang lớn tiếng mời:

- Các vị đạo gia muốn dùng trai chăng ? Mời lên lầu!

Tiếp theo đó bèn thấy điếm tiểu nhị dẫn một đám đạo sĩ đi lên, Dương Thông thấy đạo sĩ đi đầu tuổi chừng sáu mươi, râu tóc bạc phơ, mặt như táo đỏ, mặt mày tiên phong đạo cốt, lão đạo sĩ mặc trên người tấm áo vải màu xanh, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vỏ kiếm tinh mỹ hoa quý, cán kiếm khảm một viên ngọc tròn tròn, lão đạo sĩ lên lầu rồi đảo mắt nhìn quanh mọi người, cặp mắt long lanh sáng ngời vẻ oai nghiêm. Sau lưng lão theo sau mười mấy gã đạo sĩ ăn mặc giống nhau. Bọn họ ngồi xuống bàn chỗ Dương Thông mới chùi sạch xong, điếm tiểu nhị bèn đem trà lại cười hỏi:

- Các vị đạo gia ăn cơm chay hay đồ mặn ?

Một gã đạo sĩ mặt mày trắng trẻo để một chòm râu ngắn lớn tiếng nói:

- Các người có rượu gì ngon đồ ăn gì ngon cứ việc dọn ra! Cái gì mà ăn chay ăn mặn, phái Côn Luân chúng ta không cấm rượu, không lẽ ngươi sợ đạo gia không có tiền trả cho ngươi sao ?

Điếm tiểu nhị nghe nói cười vả lả, hối hả xuống bếp đặt rượu thịt.

Dương Thông thầm nghĩ:

- Đây là hạng người xuất gia loại gì! Ngay cả rượu thịt cũng không cấm! Phái Côn Luân này hình như là một môn phái ở Tây Vực, tại sao lại bỗng dưng vào Trung Nguyên ?

Dương Thông cũng có nghe Đoàn Nhị đề cập tới chuyện phái Côn Luân, là một trong hai đại môn phái ở Tây Vực, về sau phái Thiên Sơn không biết vì lý do gì dần dần suy bại đi, phái Côn Luân bèn ở Tây Vực một mình xưng bá. Bởi vì công việc trong điếm đang có bề bận rộn, chưởng quỹ bèn cho Dương Thông dọn đồ ăn ra bàn chỗ mấy đạo sĩ. Dương Thông thấy mâm đồ ăn vô cùng thịnh soạn, nguyên con gà nguyên con cá, vịt quay thịt bò xào, Dương Thông nghĩ bụng:

- Một bầy đạo sĩ thúi! Cả ngày ăn cá ăn thịt, vậy mà dám ra đường ăn mặc như kẻ tu hành, đúng là "lão hỗ quải niệm châu giả từ bi".

Mâm rưỢu thịt thoáng chốc bày biện đâu vào đó, gã đạo sĩ mặt mày trắng trẻo để chùm râu lúc nãy trước hết bẻ một đùi gà dâng lên lão đạo sĩ, cung kính thưa:

- Sư phụ! Xin mời!

Lão đạo sĩ chẳng khách khí gì, lập tức bắt đầu ăn uống, bọn đạo sĩ cũng như bầy ong ùa vào ăn, làm như một bầu quỹ đói không bằng.

Bọn đạo sĩ ăn thỏa thê một hồi bèn bắt đầu uống rượu, người nào người đó uống mặt mày đỏ rần, có chút nào là bộ dạng của kẻ tu hành đâu! Nhiều thực khách len len đưa mắt liếc về phía bàn bên này, ngay cả chưởng quỹ nhìn một hồi cũng lắc đầu. Lão đạo sĩ thì chỉ một mình ngồi đó uống trà, nhìn đám đạo sĩ đang thi uống rượu chung quanh miệng còn cười mỉm. Chính lúc đám đạo sĩ đã ăn uống no nê, Dương Thông khệ nệ mang một tô canh giả rượu ra, vừa đi đến sau lưng gã đạo sĩ mặt mày trắng trẻo để chòm râu, gã đạo sĩ thình lình đứng dậy, đụng ngay vào tô canh trong tay Dương Thông. Dương Thông giật mình, lúc này nó tránh không kịp, nước tô canh đổ vào người gã, tô cah cũng bị đánh rơi xuống đất vỡ tan tành. Gã đạo sĩ bị canh đổ vào người, nổi giận đùng đùng lên, quay người lại chụp ngay cổ áo Dương Thông mắng lớn:

- Cái thứ đồ chết bầm! Mày không có mắt sao ? Dám đổ canh vào người đạo gia!

Chưởng quỹ thấy vậy, vội vàng chạy ra, tát cho Dương Thông một bạt tai, mắng lớn:

- Cái đồ lộn xộn! Mày có biết làm việc không đó! Tay chân luộm thà luộm thuộm, còn không mau xin lỗi vị đạo gia này!

Dương Thông cảm thấy hai má bỏng rát đau đớn, nhưng không dám phân biện, còn chưởng quỹ thì không ngớt hướng về gã đạo sĩ nói:

- Xin lỗi! Vị đạo gia này! Xin lỗi! Quay đầu lại tôi sẽ trừng trị cái thằng tầm bậy đó, đạo gia xin ông bớt giận, thả nó ra thôi!

Gã đạo sĩ cười nhạt nói:

- Thả ra cũng không khó, chỉ cần nó bồi thường tấm đạo bào của ta đây là xong.

Chương quỹ cười vả lả nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Gã đạo sĩ bèn buông Dương Thông ra, đắc ý nói:

- Tấm đạo bào này của ta cũng chẳng quý giá gì lắm, có điều mới may gần đây, không ít không nhiều, chỉ vừa đúng mười lạng bạc.

Mọi người nghe nói đều giật mình, biết gã đạo sĩ trong bụng muốn chạy làng không trả tiền, Dương Thông thấy đạo bào cũng chẳng mới gì, tối đa cũng chỉ chừng nửa lạng bạc, biết gã muốn ăn quịt, phải biết là mười lạng bạc đó Dương Thông không làm cách nào có mà trả.

Chưởng quỹ nghe nói vậy, lập tức biết ngay ý đồ của đạo sĩ, gã thấy bọn này ai ai cũng đeo kiếm, chọc vào họ không xong, vội vàng cười cầu tài nói:

- Các vị đạo gia xin đừng giận, bàn tiệc này xem như là chúng tôi hiếu kính các vị đạo gia, xin bao hàm dùm, đừng vì kẻ dưới làm buồn bực.

Chưởng quỹ tuy tiếc tiền một bàn tiệc nhưng không dám chọc vào bọn đạo sĩ, gã cũng biết tên đạo sĩ này cố ý đụng vào Dương Thông, nhưng không dám nói thẳng ra. Gã đạo sĩ kia đắc ý nhìn quanh đám đạo sĩ một vòng rồi cười nói:

- Cũng không phải là sai lầm lắm, nể mặt chưởng quỹ, ta cũng chẳng phiền hà gì nó, coi như là hôm nay xui xẻo thôi!

Bọn đạo sĩ nghe nói cũng đắc ý cười ha hả, lão đạo sĩ kia thì cứ ngồi đó uống trà, hình như chẳng hề thấy chuyện gì xảy ra vậy, Dương Thông thấy tình hình, biết lão cố tình để mặc đệ tử làm càn, trong bụng nổi tức, nghĩ thầm:

- Tiền của bàn tiệc này mai mốt chưởng quỹ sẽ tính vào đầu mình, cho dù mình ở nơi này làm tạp dịch hết cả năm trời cũng không đủ trả.

Dương Thông bèn chỉ mặt gã đạo sĩ lớn tiếng nói:

- Đó là ông ta cố ý đụng vào đó! Không liên quan gì đến tôi!

Gã đạo sĩ nghe nói nổi giận lên, mắng lớn:

- Thằng khốn kiếp kia! Ngươi dám mạo phạm đạo gia sao ?

Nói rồi lớn bước lại, tay phải thò tới, tính chụp cổ áo Dương Thông lần nữa, nhưng Dương Thông đã né người qua tránh bàn tay của gã, đang định bụng ra tay dạy cho gã một trận, thình lình nghe dưới lầu có người cười ha hả lên một trận, tiếng cười chấn động ù tai mọi người trên lầu một hồi không ngớt.

Tiếp theo đó có tiếng nói sang sảng từ dưới lầu vọng lên:

- Từ lâu nghe danh phái Côn Luân môn quy nghiêm ngặt, Thiên Hồng đạo trưởng dạy học trò có phương pháp, hôm nay được thấy, quả thật danh bất hư truyền, bội phục! bội phục!

Mọi người nghe nói giật mình một cái, ai nấy không hẹn mà đều nhìn về hướng cầu thang, chỉ thấy một lão già chầm chậm đi lên gác, theo sau có bốn năm gã hán tử bên hông đều đeo trường kiếm. Dương Thông thấy mấy người đó lên lầu cũng sững người kinh ngạc, chỉ thấy mấy gã hán tử theo sau lão già, có một người chính là kẻ mình đã từng gặp ở quán rượu Thái Bạch Di Phong ở Thông Châu tên là Triệu Tử Phong, Triệu Tử Phong lâu năm không gặp, vẫn một thân cẩm bào trắng toát, lại càng hiển lộ vẻ anh tuấn nhàn nhã phong độ ung dung. Bọn người đó lên lầu, lão già bèn ngồi xuống đối diện với bọn đạo sĩ, bọn hán tử thì đứng hết sau lưng, Triệu Tử Phong nhìn lướt đám Dương Thông một cái nhưng không nói gì, Dương Thông nhìn ánh mắt của y bèn biết y không nhận ra mình, nó bây giờ mặt mủi cũng đã thay đổi rất nhiều, đã thành ra một thiếu niên, mà lúc đó nó chỉ là đứa con nít, không những vậy đang ăn mặc kẻ người làm. Dương Thông thấy lão già tuổi chừng bảy mươi hơn, hai hàng mi trắng như tuyết, tóc tai bạc phết như sương, mặt mày hồng nhuận tướng mạo thanh kỳ, toàn thân tấm bào vải màu xám, không phù hợp lắm với đám hán tử mặc áo cẩm bào đứng đằng sau, như nếu gặp lão trên đường cứ ngỡ đó là một lão nhà quê nào đó.

Chỉ nghe lão đạo sĩ hướng về lão già cười nhạt nói:

- Vi chưởng môn nói đùa quá, đó chỉ là tiểu đồ muốn chọc bọn họ cho vui thế mà!

Dương Thông bấy giờ mới biết lão đạo sĩ là chưởng môn phái Côn Luân Thiên Hồng đạo nhân, nó nghe Thiên Hồng đạo nhân gọi lão già là Vi chưởng môn, bèn biết đó là chưởng môn đương kim của phái Hoa Sơn nổi tiếng vũ lâm là Vi Tiếu Thiên, giang hồ đặt cho lão cái tên là Thần Kiếm Tiên Viên, phái Hoa Sơn là một môn phái lớn trong vũ lâm, phái Hoa Sơn độc bộ vũ lâm nhờ kiếm pháp và Thái Ất huyền công, kiếm pháp của Hoa Sơn là thứ kiếm pháp danh môn, đại khai đại hạp, hùng hồn oai mãnh, tinh diệu không tả, Dương Thông từng nghe Đoàn Nhị đề cập đến.

Còn phái Côn Luân thì ở trên núi Côn Luân Sơn chỗ Thanh Hải, phái Côn Luân cũng lấy kiếm pháp nổi danh, kiếm pháp nhẹ nhàng phiêu dật lấy nhanh, nhẹ xảo làm sở trường, trong kiếm pháp còn ẩn chứa công phu điểm huyệt. Khai sáng phái Côn Luân là mo6.t vị Bạch Y Tú Tài họ Hà, tên là Hà Cửu Nhai, Hà Cửu Nhai vốn là một thư sinh, bởi vì nhiều lần thi rớt tú tài nản chí, vô tình gặp một vị giang hồ ẩn sĩ, luyện thành một thân vũ công, bèn đi khắp nơi du lãm, lão nhờ vào cây quạt trong tay, đánh bại vô số nhân sĩ vũ lâm thành danh đã lâu năm, trong giang hồ ít gặp kẻ xứng tay, những năm cuối không biết tại sao, lên núi Côn Luân cư trú, khai sáng ra phái Côn Luân, kiếm pháp Côn Luân chính là từ công phu trong cây quạt biến hóa ra. Phái Côn Luân tính ra cũng được hơn một trăm năm lịch sử, Thiên Hồng đạo nhân được xưng là Phong Sương Kiếm Khách, kiếm thuật cao siêu, thành danh ngoài Quan Ngoại đã lâu, do đó mà rất tự phụ, lão ơ trên núi Côn Luân lâu ngày, ít vào Trung Nguyên. Mấy năm sau này, phái Côn Luân thanh danh trong giang hồ càng ngày càng lớn, đệ tử cũng rất nhiều, Thiên Hồng đạo nhân vì muốn bành trướng oai danh phái Côn Luân, bèn thu rộng môn đồ, do đó dưới trướng không khỏi có kẻ hay người dở không đều.

Chỉ thấy Thiên Hồng đạo nhân nhìn lão già cười nhạt nói:

- Vi chưởng môn, lão đạo mời ông một ly!

Nói rồi chỉ thấy ly rượu trong tay lão tà tà đi lên, bay tới trước mặt Vi Tiếu Thiên, ly rượu xé gió bay lại tiếng động thật chói tai, nhắm Nghinh Hương huyệt trên mặt Vi Tiếu Thiên đụng tới vừa nhanh vừa chuẩn, rượu trong ly không hề rớt ra ngoài. Dương Thông nghĩ bụng:

- Lão mủi trâu này nội lực lợi hại quá chừng.

Nó cứ tưởng Thiên Hồng đạo nhân nổi danh nhờ kiếm pháp, nào ngờ nội lực của lão cũng lợi hại không kém, bèn không dám khinh thường. Chỉ thấy ly rượu bay tới trước mặt Vi Tiếu Thiên, lão cười dài một tràng nói:

- Đạo trưởng đường xa lại thăm là khách, lão hủ mượn hoa kính Phật, kính đạo trưởng trước một ly!

Nói rồi thấy lão thò tay ra, ngón tay giữa và áp út tạo thành nhát chém, ly rượu bị hai ngón tay lão giữ chặt, rượu trong ly chẳng có giọt nào rớt ra ngoài, mọi người thấy vậy giật mình, chỉ có chút kình lực hiển lộ ra đó thôi đủ biết nội lực của lão thâm hậu vô cùng.

Vi Tiếu Thiên ngón tay búng nhẹ một cái, ly rượu lại xoay vòng bay tới trước mặt lão đạo sĩ xem ra còn nhanh và xóay hơn lúc nãy, ly rượu thần tốc bay vụt lại mặt lão đạo sĩ. Thiên Hồng đạo nhân tha6'y ly rượu đụng lại Nhân Trung huyệt trên mặt mình, vội vàng thò tay ra tiếp lấy, nhưng ly rượu vừa vào trong tay lão, rượu đã bắn ra ngoài ướt đầy cả mặt. Mọi người vừa thấy đã biết, nội lực của lão còn kém hơn một bực. Thiên Hồng đạo nhân mặt mày đầy rượu lập tức nổi giận đùng đùng, thình lình đứng thẳng người lên, mười mấy gã đạo sĩ chung quanh lão cũng đứng rào rào lên, trường kiếm đều rút ra khỏi võ. Chỉ thấy Vi Tiếu Thiên vẫn còn ngồi chểm chệ không động đậy, mặt mày không đổi sắc, thong thả cười nói:

- Đạo trưởng muốn đi sao ? Xin trả tiền trước rồi hẳn đi!

Thiên Hồng đạo nhân lấy trong người ra một đỉnh bạc, đập xuống bàn hét lớn:

- Lấy đi!

Đỉnh bạc bị lão đánh một cái xuống bàn, hơn một nửa đã ngập sâu vào trong, mọi người thấy lão chỉ đập nhẹ một cái đỉnh bạc đã lún vào sâu trong bàn đều lấy làm kinh hãi, như nếu lão đập vào đầu ai, đầu kẻ đó chắc chắn sẽ vỡ nát ra không sai vào đâu được.

Bọn đạo sĩ phái Côn Luân thấy sư phụ hiển lộ một màn nội lực kinh hồn, đều phi thường đắc ý, nhao nhao lên:

- Lại đây! Có bản sự cứ việc lại mà lấy!

Vi Tiếu Thiên vẫn nghiễm nhiên ngồi chỗ đó, thần thái an tường, cười nói:

- Tiểu Phong, ngươi lại lấy đỉnh bạc đó lại đây.

Dương Thông nghe Triệu Tử Phong ứng lên một tiếng:

- Dạ! Sư phụ!

Bèn thấy y thong thả bước lại trước bàn, tay phải nhắm mặt bàn đánh xuống một cái, đỉnh bạc bỗng dội ngược lên, bay đúng trưỚc mặt y, Triệu Tử Phong nhanh như chớp thò tay hớt lấy. Bọn phái Côn Luân thấy y lộ ra một thân nội lực thượng thừa kinh người như vậy, người nào cũng kinh hãi ngẫn người ra, bọn họ xem Triệu Tử Phong tuổi tác cũng chưa tới ba mươi, lại có nội lực kinh thế hãi tục như vậy.

Triệu Tử Phong cầm đỉnh bạc trong tay, nhồi nhồi một cái, rồi nhìn Thiên Hồng đạo nhân cười nói:

- Đạo trưởng quá khách khí, đỉnh bạc này có hơi nhiều, xin gởi lại ngài tiền thối lại.

Nói xong chỉ thấy y dùng hai ngón tay nhẹ nhàng móc vào đỉnh bạc một cái, đỉnh bạc đó như một miếng đậu hủ bị y móc ra một miếng nhỏ, Triệu Tử Phong cũng giống như Thiên Hồng thượng nhân làm lúc nãy, bỏ miếng bạc vụn xuống rồi đập một cái, miếng bạc vụn cũng lõm sâu vào trong mặt bàn lại bằng phẳng luôn với mặt bàn như đá được mài vây. Triệu Tử Phong nhìn Thiên Hồng thượng nhân cười nói:

- Mua bán công bằng, không ai gạt ai, xin đạo trưởng thu lấy!

Thiên Hồng thượng nhân lúc này cũng kinh ngạc quá độ, lão không thể nào ngờ được một gã đệ tử tuổi còn non nớt của phái Hoa Sơn như Triệu Tử Phong nội lực lại còn thâm hậu hơn cả mình, bây giờ làm sao còn dám cuồng ngạo, lão cũng biết mình không thể nào bắt chước làm được như Triệu Tử Phong lấy mảnh bạc vụn ra, chỉ còn nước mặt mày xịu lơ nói:

- Chúng ta đi thôi!

Rồi đi như chạy xuống lầu, bọn đạo sĩ cũng như đám ong ùa theo xuống. Vi Tiếu Thiên nhìn lão cười nói:

- Đạo trưởng đi thong thả! Hoan nghênh lần sau lại đến!

Dương Thông thấy Triệu Tử Phong lộ ra một màn biểu diễn nội lực kinh khủng như vậy cũng phục sát đất. Chưởng quỹ vội vàng chạy lại cảm tạ:

- Đa tạ Vi chưởng môn và các vị anh hùng phái Hoa Sơn trượng nghĩa giúp đở, tiểu nhân cảm ơn bất tận.

Vi Tiếu Thiên xua tay nói:

- Bọn phái Côn Luân suốt đường đi chuyên môn ăn quịt không trả tiền, ta cũng vì thấy đám mủi trâu đó không xem ai ra gì mới dạy cho bọn họ một phen, để cho bọn họ khỏi cho là vũ lâm Trung Nguyên không có ai.

Triệu Tử Phong giao đỉnh bạc cho chưởng quỹ, Vi Tiếu Thiên cười nói với gã:

- Này chưởng quỹ, đỉnh bạc này đã đủ chưa ?

Chưởng quỹ thấy sư đồ phái Hoa Sơn đuổi bọn đạo sĩ tơi tả, bội phục bọn họ quá chừng, còn muốn gì thêm, nói liền miệng:

- Đủ! Đủ! Các vị anh hùng phái Hoa Sơn, các vị muốn ăn uống thứ gì, hôm nay tiểu nhân làm chủ, mời các vị anh hùng một bữa tiệc.

Vi Tiếu Thiên cười nói:

- Như vậy không phải là mới đuổi con sói lại dẫn lại con cọp sao ? Chúng ta thế cũng thành ra một lũ ăn quịt rồi.

Bọn phái Hoa Sơn nghe nói đều cười ầm lên, chưởng quỹ vội vàng nói:

- Không không không ... Lúc nãy là bọn họ cưỡng ép không trả tiền, còn bây giờ tiểu nhân cam tâm tình nguyện đãi các vị mà.

Vi Tiếu Thiên cười nói:

- Ngươi cứ đem rượu thịt dọn ra bàn, tiền bạc chúng ta sẽ tự có giao cho ngươi.

Khách hàng trong quán bấy giờ bèn không ngớt ca tụng bọn phái Hoa Sơn, vũ nghệ cao siêu, nghĩa bạc vân thiên, cao phong lượng tiết vân vân, Vi Tiếu Thiên vuốt râu nói mấy lời khách khí, gương mặt không khỏi lộ một vẻ đắc ý.

Thiên Hồng đạo nhân ở ngoài sa mạc ít khi gặp địch thủ, do đó tính tình tự phụ, lần này lão vào Trung Nguyên, suốt đường đi cũng đã đánh bại không ít những kẻ thành danh, do đó lại càng thêm kiêu căng, nào ngờ lại bị bại dưới tay một gã đệ tử trẻ tuổi của phái Hoa Sơn, mặt mày xụi lơ như một con gà trống bị thua trận, bao nhiêu hùng tâm tráng chí biến sạch đi đâu mất. Lão có biết đâu, Triệu Tử Phong vốn là cao thủ phái Hoa Sơn, truyền nhân do chính tay Vi Tiếu Thiên tài bồi, phái Hoa Sơn của bọn họ từ khi bị nội loạn mấy đời về trước, bị phân ra làm nhiều chi phái, mỗi khi chưởng môn qua đời rồi, phái Hoa Sơn bèn tỷ đấu vũ công lại từ đầu trên đỉnh Hoa Sơn, kẻ vũ nghệ cao cường áp quần hùng sẽ là chưởng môn, vào ở trong đó, còn các chi phái còn lại phải tuân theo hiệu lệnh, do đó mà Triệu Tử Phong là người được chọn kế thưa ngôi chưởng môn được chi phái của Vi Tiếu Thiên tài bồi, vũ công của y đã vượt qua mức vũ lâm cao thủ nhất lưu trong giang hồ, thêm vào đó thiên tư thông minh, vũ công hầu như đã gần tương đương với Vi Tiếu Thiên.

Dương Thông thấy bọn người phái Hoa Sơn đã ngồi xuống hết, bèn đi đến trước mặt Triệu Tử Phong nói:

- Triệu đại ca, lâu nay mạnh khỏe ? Mấy năm không gặp, đại ca phong thái vẫn như thuở xưa!

Triệu Tử Phong quay đầu lại thấy Dương Thông là một thằng bé hầu bàn, bèn cười hỏi:

- Vi tiểu huynh đệ này, xin lỗi tại hạ vụng về, không biết chú đã gặp tôi nơi nào ?

Lúc y gặp Dương Thông ở tửu lầu chỗ Thông Châu, nó chỉ mới là đứa bé hơn mười tuổi, bây giờ Dương Thông đã trưởng thành ra một thiếu niên, thêm vào đó nó còn mặc chiếc áo vải thô, mặt mày lem luốc, diện mạo hoàn toàn là hai phương trời cách biệt. Dương Thông biết Triệu Tử Phong không phải là thứ ham huống danh lợi, chắc là nhận không ra nổi mình. Nó bèn hối hả móc trong người ra tấm khăn tay vẫy vẫy mấy cái nói:

- Triệu đại ca, còn nhớ tấm khăn tay này kho6ng ? Của đại ca đó!

Triệu Tử Phong thấy tấm khăn tay lập tức đứng dậy vội vã nắm lấy tay nó nói:

- A! Chú là Dương huynh đệ ? Ui da! ... Không ngờ chú đã lớn đến mức này! Sao chú lại ở đây ?

Dương Thông cười nói:

- Xấu hỗ quá! Xấu hỗ quá! Đệ không biết thân thích nơi nào, trở về bèn trú tạm nơi đây làm việc qua ngày, thật là làm hư oai danh của Triệu đại ca, lúc nãy đệ thấy đại ca và tôn sư đại bại đám mủi trâu, giải vây cho đệ, tiểu đệ thật tình cảm kích bất tận!

Triệu Tử Phong cười nói:

- Dương huynh đệ cần gì phải xem nhẹ mình quá, anh hùng không bàn tới chuyện xuất thân, năm xưa Lưu, Quan, Trương kết nghĩa đào viên, Lưu Bị may chiếu bán giày, Trương Phi thì bán rượu mỗ heo, Quan Vũ buôn bán lê táo, có ai biết họ là đại anh hùng của hậu thế ? Dương huynh đệ chú tuổi còn nhỏ mà thiên đình bao mãn, mày mắt sáng trưng, tương lai chắc chắn là thành tựu lớn đấy!

Dương Thông biết y đang an ủi mình, nhìn y mỉm cười.

Triệu Tử Phong kéo tay Dương Thông nói:

- Dương huynh đệ! Lại đây! Chú lại gặp sư phụ của huynh!

Nói rồi kéo Dương Thông lại trước mặt Vi Tiếu Thiên nói:

- Sư phụ, vị tiểu huynh đệ này là vị tiểu huynh đệ lần trước con đã gặp trên đường.

Dương Thông vội vàng hướng tới Vi Tiếu Thiên hành lễ nói:

- Đa tạ Vi chưởng môn đã cứu giúp lúc nãy.

Vi Tiếu Thiên thấy Dương Thông chỉ là một tên hầu bàn, quần áo mỡ màng thô kệch, bèn gật gật đầu, hững hờ nói:

- Đừng khách khí!

Triệu Tử Phong nói với Vi Tiếu Thiên:

- Sư phụ, Dương huynh đệ cũng là một đứa bé không cha không mẹ như con, sư phụ ...

Vi Tiếu Thiên ngắt lời y nói:

- Tiểu Phong, mau mau ăn đi, chúng ta còn có chuyện trọng yếu phải làm đó!

Bấy giờ rượu thịt đã dọn lên, Dương Thông biết Triệu Tử Phong muốn nói gì, nó không muốn cho Triệu Tử Phong khó xử, bèn nói:

- Triệu đại ca ăn trước đi, đệ còn phải đi làm công việc đã!

Triệu Tử Phong nói với nó vài câu, rồi lại hỏi nó cư trú chỗ nào, Dương Thông nói đại qua loa cho xong, rồi thu thập chén dĩa xuống lầu.


Lê Khắc Tưởng dịch