Chàng nói xong bèn đưa tay áo lau nước mắt giùm cho cô rồi cười nói:
- Em cứ đi nghĩ bậy nghĩ bạ, tên giáo chủ Di Lặc giáo đó tới giờ anh còn thấy mặt, ông ta béo hay gầy, vũ công cao cường hay thấp kém, cũng chẳng ai hay biết, huống gì Di Lặc giáo tổng đàn của bọn họ ở tuốt mãi trên Đại Tuyết Sơn chỗ biên giới Tây Tạng, không chừng cả đời anh chưa chắc đã có cách nào gặp được mặt, em khóc làm gì ?
Nói xong chàng cũng tự thở ra, bọn Di Lặc giáo này người nào cũng thần xuất quỹ một, tên giáo chủ Di Lặc giáo này xem ra lại càng là thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, lại núp đâu trên ngọn núi Đại Tuyết Sơn, ngọn núi này chẳng ai biết là ở đâu, e rằng mình quả thật không cách nào kiếm ra được. Chàng nghĩ đến mối đại thù giết cha thật tình không thể nào báo cho được, bất giác cảm thấy đau lòng không sao chịu nổi. Hạ Mẫn nghe chàng nói vậy bèn ngẩng đầu lên nói:
- Kỳ thực ..., kỳ thực em thật không nguyện ý anh đi tìm ông ta báo thù, như nếu anh đi giết giáo chủ Di Lặc giáo đó, con cái ông ta không phải cũng trở thành cô nhi sao? Lúc đó, con cái ông ta cũng sẽ đi tìm anh báo thù, những người ở Di Lặc giáo cũng đi kiếm anh báo thù, như thế người này giết người kia, người kia giết người nọ, ngày nào mới kết thúc bây giờ ?