Dương Thông đang tính ra tay hạ sát thủ giết kẻ thù, thình lình nghe Trí Không đại sư cao giọng nói:
- Dương bang chủ, xin nương tay cho!
Dương Thông nghe tiếng thét của Trí Không đại sư, trong đầu linh quang chợt lóe lên, hai tên ác tặc này hôm nay dùng thân phận thánh sứ lại viếng chùa Thiếu Lâm, hai nước phân tranh còn không chém sứ giả, nếu mình giết bọn chúng lúc này, Di Lặc giáo sẽ không chịu để yên, sau này sẽ còn lại chùa Thiếu Lâm trả thù, chùa Thiếu Lâm sẽ là chỗ đầu tiên bị bọn chúng giết chóc. Dương Thông nghĩ đến đó, đả cẩu bỗng vội nghiêng qua một bên, điểm vào mặt của Chữ Thời Viễn, nhưng vẫn co chân lên đá vào sau lưng của Lục Báo miệng hét lớn:
- Hôm nay tha mạng cho ngươi!
Lục Báo bị Dương Thông đá một cái bay ra ngoài xa một trượng nằm sóng soài trên mặt đất, thanh trường kiếm cũng bị rớt một bên mặt mủi đầy bùn đất, ngay cả răng cũng bị gãy cả mấy cái, miệng thì búng ra mấy ngụm máu, gã lồm cồm bò dậy lại trượt ngã xuống đất, hiển nhiên bị thương vô cùng trầm trọng.
Dương Thông đá Lục Báo mà đả cẩu bỗng vẫn tiếp tục như điện xẹt điểm tới mi tâm của Chữ Thời Viễn, Chữ Thời Viễn thình lình thấy bóng gậy xanh thoáng qua, biết cây gậy của Dương Thông đang điểm tới mặt mình, lão vội vàng thò tay ra chụp lấy đầu gậy, sử ra thủ pháp Đại cầm nả thủ tính đoạt lấy cây gậy trong tay Dương Thông, Dương Thông đãn liệu trước lão sẽ sử ra chiêu đó, hét lên một tiếng:
- Xem chưởng đây!
Bàn tay trái đánh mạnh xuống, lực đạo như bài sơn đảo hải, Chữ Thời Viễn như đoạt cây gậy, chính mình sẽ bị Dương Thông nhát chưởng đó đánh trúng, trong lúc nguy cơ, lão vội vàng đưa ngang bàn tay phải lên đở ra, ráng tiếp lấy Dương Thông nhát chưởng mạnh mẻ kinh hồn đó, mọi người mắt thấy hai chưởng đụng vào nhau, phách lên một tiếng như sấm nổ, Chữ Thời Viễn la lên một tiếng thê thảm, loạng choạng thối lui bảy tám bước, ngồi bệch xuống đất, miệng phun ra liên tiếp mấy búng máu mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy trắng, cũng không cách nào tự mình đứng lên được, hiển nhiên nhát chưởng đó của Dương Thông cũng đánh cho lão nội thương cực kỳ trầm trọng. Dương Thông thấy Chữ Thời Viễn té ra ngoài xa cũng không thèm truy theo, y cười nhạt nói:
- Hôm nay nể mặt Trí Không đại sư, tha cho mạng chó hai chúng bay, khi khác ta mà gặp phải nhất định sẽ không tha chết.
Dương Thông lúc nãy nghe Trí Không đại sư cất tiếng nhắc nhở y mới nương tay không hạ sát thủ, chứ không dương trường đã kết liễu tính mạng của hai sứ giả Di Lặc giáo.